VÕ CÔNG LIÊM

TRANH VẼ VÕ CÔNG LIÊM : ‘Thiếu nữ ngồi trên ghế bành / Seated girl on the arm-chair’
BƯỚC LẶNG
vào miền cố thổ
giữa trời hạn khô
căn nhà cháy rụi
đốt hết tàn dư
cuộc tình mịt mù trong dã mã
cuối đêm còn nghe tiếng quạ kêu
tôi . bước vào cõi lặng
bốn bề quạnh hiu . tôi
bỗng chạnh lòng cơn lạnh bủa vây
quê nhà vắng ngắt tình tao ngộ
hạnh phúc bẻ cong miền quá khứ
đôi mắt mù ánh sáng
nắm bắt tuyệt vọng hờ
với trời vô dự tôi
một linh hồn chết đuối
bước lặng
vào khe hở không gian
để thấy nguyên vẹn hình hài
một trời bảng lảng bóng hoàng hôn
toàn thân lấp lánh dịu dàng
cho đêm lên tới ngọn
hút cạn mắt người xưa
bước lặng
căn nhà cổ ngập tiếng khóc
rơi
vào hư vô
tôi.
Ở MỘT NƠI NHƯ ĐÃ QUEN NHAU
tiếng hát vặn ngọn lửa cháy phồng
da thịt em nóng bừng nỗi nhớ
cơn mưa bất chợt đến rồi đi chiều một mình
trong căn gác đìu hiu hắc lên cơn sốt sặc sụa
đừng sợ những bóng đêm đe dọa bất ngờ
em . là gió là mây là mưa một thời tình ái
giữa chúng ta cụm hoa ngả gió khe khẽ bay vào
áo em ngột ngạt hơi thờ của chiều dựng đứng
đọng lại những vết mực chạy dài trên giấy
mắt em gợi tình qua từng sắc mùa khác nhau
bàn tay năm ngón quấn tròn ngực thở
và . bàn chân lạnh ngắt mùa đông
ráng chiều rực rỡ ôm lấy cọng buồn tuổi nhỏ
tôi . trốn vào thế giới mông lung huyền ảo
trong một góc bùng nhùng chăn gối đêm tân hôn
nước mắt chảy ra từ nỗi đau thầm kín
em . cúi nhìn mưa về trên ngọn cao
gió hửng hờ thổi những ưu tư bất tận
là con đường dụ bước chân đi vào hoang dại
sợ dĩ vãng cuốn theo dòng nước lũ mùa đông tới
và . những đêm trăng gió giỡn hoài trên ngọn phi lao
chợt nhớ những đường cong quẹo vô nghĩa của bài thơ
nhầy nhụa trên thân thể mê man hoài nghi mệt mỏi
đêm đính kèm mộng mị khoanh tròn qua suối qua sông
tưới yêu đương đi vào giấc ngủ đầy tinh ma qủi quái
ở một nơi như đã quen nhau từ khi trăng mới mọc đầu khe
bằng ánh mắt xuyên đêm cho ảo giác ngả xoắn lên em
hạnh phúc tôi nhũn rêu xanh từ đó.
VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . mùa Thánh lễ 12/2022)