QUÁ KHỨ VỀ

Gallery

This gallery contains 1 photo.

VÕ CÔNG LIÊM  gởi: những bạn học cũ ta về một bóng đìu hiugiữa trời băng giánỗi đau đớn lòngsanh nhằm thế kỷ1943 . tinh võ mônhồn lạc phách tha phươngnào có ai haycon đường đi tới đầy bụi bámquá … Tiếp tục đọc

  NÓI CHUYỆN VỚI THI/NHẠC SĨ KHÊ KINH KHA

VÕ CÔNG LIÊM phỏng vấn

kkk2008-tns_2Trước khi vào chuyện với thi/nhạc sĩ Khê Kinh Kha; được tác giả hài lòng trả lời những yêu cầu cần thiết với lời lẽ tự nhiên, chân thật trong phạm vi vây quanh việc sáng tác.. Thơ nhạc đã đồng điệu với nhau. Nhạc của Khê Kinh Kha là thơ, thơ là nhạc nghe rõ từng con chữ, nhạc và thơ quyện vào nhau khác gì nhạc sĩ Bob Dylan của Mỹ. Đây là một khám phá mới mà tác giả mong muốn từ lâu.

                                       Võ Công Liêm (VCL) Khê Kinh Kha (KKK)

VCL: Cảm ơn thi/nhạc sĩ đã dành thời gian cho cuộc nói chuyện này. Trước tiên xin hỏi tác giả cho biết sơ qua tiểu sữ và bút hiệu này có từ khi nào và lấy từ đâu ?

KKK:…Kính chào văn/thi sĩ VCL, hân hạnh được hầu chuyện với Anh. Tôi sinh ở Hà Tỉnh, làng Hương Khê. Và vì chiến tranh, bố mẹ tôi lưu lạc từ đó vào Huế, rồi Quy Nhơn/Sông Cầu, cuối cùng là SàiGòn mình. Thuở nhỏ tôi đã thích thơ nhạc. Khi còn ở trung học, tôi có nhiều bài thơ đăng trên các báo như Văn Nghệ Tiền Phong… với nhiều bút hiệu khác nhau trong đó có bút hiệu Lê Thị Minh Đức là tên của mẹ tôi. Nhưng khi tôi đi du học tại Hoa Kỳ vào đầu năm 1968 thì lấy bút hiệu Khê Kinh Kha vì tôi thích cái khí khái của tráng sĩ Kinh Kha, mà nghĩ rằng mình không thể nào so bằng Kinh Kha nên phải hạ mỉnh. Nghĩ mãi cuối cùng tôi tìm ra được chữ Khê, với ý nghĩ Khê là khê, cháy, khết, như cơm khê chẳng hạng. Thật là một ngẩu nhiên thích thú khi ráp chữ Khê vào với Kinh Kha thành Khê Kinh Kha thành ra 3 chữ K ( như TTT của Thanh Tâm Tuyền), ngoài ra Khê cũng là tên làng nơi tôi ra đời, làng Hương Khê, thêm ý nghĩa sâu xa cho bút hiệu. Bút hiệu này xuất hiện đâu tiên trên tạp chí Văn.

VCL: Anh viết nhạc từ hồi nào? Ở trường, thầy hay tự học? Và do động lực nào đẩy anh vào con đường văn học nghệ thuật?

KKK: vào những năm 67-75, sinh vien Việt nam ở HK rất là ít, và phương tiện liên lạc với nhau rất là khó khăn vì thời ấy không có internet, điện thoại long distance thì đắt đỏ, cho nên rất cô đơn trên xứ người. Giải sầu là những giây phút làm thơ hay nghe nhạc. Người ta thường nói thơ là nhạc, nhạc là thơ, cho nên những lúc buồn tôi hay lấy tho ra ngânm và hát nghêu ngao cho vui, hát hoài cũng thấy hay hay nên muôn ghi chép lại cho nen tôi quyết định mua một câi đàn guitar thu2ng và một số sách âm nhạc rồi tự học, cũng may là khi còn học Trung học tôi và 3 người bạn học lập ban nhạc trẻ, chơi nhạc của Beatles, Animals, Rolling Stones, v..v… cho nên nhịp dịệu tôi cũng biết một phần… và từ đó tôi dần dần ghi chép lại cũng ca khúc mà trước đây tôi thường nghêu ngao hát…Về phần nhac lý thì tôi biết đủ để sáng tác nhung vè kỷ thụât chơi đàn thì tôi bết lắm vì không có thầy chỉ bảo.

VCL: Nhạc và thơ đầu tiên anh sáng tác vào năm nào? Ở đâu? Là một ghi nhận đáng nhớ?

KKK:…Thưa Anh, tôi sáng tác thơ từ thuở học đệ Tứ thì phài, còn nhạc thì ca khúc đâu tiên tôi soạn là từ bài thơ Tình Thu Yếu Đuối cùa tôi, hình như đã đăng trên Bách Khoa, khoảng năm 1969. Tôi rất thích bài thơ này vì nơi tôi học là tiểu bang Michigan , mùa thu nơi đây đẹp vô cùng và cũng rất buồn với tâm tình xa quê hương cùng người yêu. Có nhiều hôm tôi đi dạo trong khu rừng nhỏ để ngắm lá thu khoe muôn mầu sắc, rồi nghêu ngao hát bài thơ này cho đến khi thành ca khúc tôi vừa ý. Sau này ca sĩ Ý Lan rất thich ca khúc này, và hát cũng rất “tới”.

VCL; Viết nhạc, làm thơ ra sách thơ, thâu CD anh có chủ đích gì? Nói đúng ra cả hai thứ đó cho anh   một lợi nhuận khác hay chỉ phục vụ văn nghệ?

KKK: ….Anh cũng như tôi, chúng mình là những kẻ yêu Văn Học Nghệ Thuật, cho nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lợi nhuận, sách thơ hay CD nhạc là những đứa con tinh thần ra đời, để đóng góp vào gia tài bao la của văn học nghệ thuật cũng như để gửi tặng bạn bè thân hữu.

VCL: Như anh có lần nói: ‘anh muốn đổi mới tư duy trong việc sáng tác’. Nhạc và thơ mang nặng tính trữ tình. Thơ có khuynh hướng khác biệt với nhạc. Anh chủ trương âm nhạc không còn kiểu ‘thương vay khóc mướn’ mà hầu hết các nhạc sĩ quen dùng. Anh nói rằng ‘Viết nhạc là một diễn tả thực tế và đồng cảm giữa tình yêu và con người một cách sống thực như tình nghĩa vợ chồng’ Anh cho đó là điều hợp lý ?

KKK: …Tôi soạn những ca khúc từ những bài thơ của mình gồm nhiều thể loại, như tình yêu đôi lứa và tình yêu quê hương. Trong tình yêu đôi lứa thì có tình buồn dang dở, chia ly, tình phụ hay như anh nói “thương vay khóc mướn” mà hầu hết các nhạc sĩ quen sáng tác. Và sau bao nhiêu năm sáng tác, tôi cũng nhận ra rằng nhạc tình yêu dang dở thì quá nhiều mà nhạc ca tụng tình yêu gắn bó vợ chồng son sắt, lứa đôi trăm năm thì quá ít … Theo tôi đây là một thiệt thòi cho khu vườn tình yêu này, cho nên tôi muốn dâng hiến một phần đời của mình để ghi lại tình yêu cao đẹp này và ca khúc đầu tiên mà tôi soạn chính là ca khúc XIN TẠ ƠN EM.

Tôi còn nhớ sau khi sáng tác ca khúc XIN TẠ ƠN EM, tôi nói với nhà tôi:

– Anh hát tặng em ca khúc này anh mới soạn xong. Ca khúc này anh xin tặng riêng cho em, người vợ thủy chung của anh và cũng để thay lời cho bao người chồng khác tặng cho người bạn đời của mình. …

Sau khi hát xong, nhà tôi ôm mặt khóc rưng rức như trẻ thơ và nói qua giòng lệ: ” ĐÂY LÀ CA KHÚC ĐỂ ĐỜI CỦA ANH ĐÓ…”…Lúc ây tôi mới biết ca từ của ca khúc này đã nói lên hết những lời lẽ chân tình mà lòng tôi muốn TẠ ƠN và nó đã CHẠM vào trái tim của người vợ hiền.

VCL: Ngoài những thơ và nhạc nói về tình yêu và quê hương qua những ca sĩ trong và ngoài nước trình diễn. Vậy anh đã có dịp về thăm quê hương và tiếp cận những gì ở Việtnam để sáng tác ?

KKK: …Tôi có về thăm quê hương hai lần, và tôi đã đi thăm nhiều nơi và tôi đã sáng tác một số ca khúc như Huế Của Tôi, Em Hội An, Em Hà Nội Yêu, Em Quy Nhơn, Nha Trang Trong Nỗi Nhớ, riêng SàiGòn thì cò nhiều bài. Đặc biệt nhà tôi viết bài thơ Em Tìm Anh và tôi đã soan thành ca khúc và ca sĩ Bảo Yến trình bày rất “tới”.

VCL: Nhạc và thơ anh chịu ảnh hưởng tac giả nào mỗi khi thành hình tác phẫm hay trong tư thế độc lập?

KKK: …Thưa Anh, tôi đọc nhiều, nghe nhiều nhưng khi sáng tác tôi hoàn toàn độc lập để có một đường đi riêng của mình, như thế mình mới phát huy được tiềm năng trời ban cho mình.

VCL: Câu hỏi cuối. Trong trào lưu đương đại âm nhạc là một thỏa hiệp giữa người và đời. Anh có ý kiến gì không? Nếu thấy cần thiết.

KKK: …Thưa anh, thật sự tôi chỉ muốn sáng tác để ca tụng tình yêu son sắt của bao cặp vợ chồng VN mình vì như tôi có trình bày bên trên là nhạc khúc trong khu vườn này rất ít… Tôi hy vọng sẽ được nhiều thính giả đón nhận và yêu chuộng vì chỉ có sự đón nhận này của thính giả mới có thể làm cho ca khúc sống đời, và nhất là khi có sự đón nhận nồng nhiệt của người yêu thích âm nhạc thì sẽ khích lệ các nhạc sĩ khác cũng sẽ tham gia để cho khu vườn âm nhac yêu đương gắn bó vợ chồng có thêm nhiều ca khúc tuyệt vời.

VCL: Thành thật cảm ơn thi/nhạc sĩ Khê Kinh Kha đã trả lời trọn vẹn trong cuộc nói chuyện này. Thân chúc anh sức khoẻ và đạt mọi điều mong muốn trong sáng tác thơ, nhạc đầy sáng tạo và độc đáo.

 Những Ca Khúc trong CD XIN TẠ ƠN EM:

XIN TẠ ƠN EM, Hoàng Nhật Minh Trình Bày

DUYÊN NỢ TRĂM NĂM- Hoành Minh Trình Bày

LẠC BƯỚC- Ánh Tuyết Trình Bày

YÊU EM ĐẾN NGÀN NĂM – Hoàng Quân Trình Bày

TÌNH NỒNG SAY – Ý Lan Trình Bày

ĐỂ YÊU EM – Ngọc Quý Trình Bày

XUÂN VÔ ĐỀ

VÕ CÔNG LIÊM

vcl kieunu anderson

TRANH VẼ VÕ CÔNG LIÊM : ‘Kiều nữ Pamela Anderson

buổi sáng cà phê

như lệ thường

nấn ná chờ xuân

núc cạn chén đầu mùa để nhớ để thương

da trời xanh lơ lơ

thứ màu xanh e lệ

của một thời tiết muốn đẹp

nhưng còn ngập ngừng

nhớ không rõ em từ đâu đến

trong trí ta một hỗn mang buồn

tuyết rụng tự khi nào

len lén qua rèm đêm động dội

xuân ngoái cổ chờ

pháo nổ giao thừa trong ấy mới ban ra

em . ngoài tầm tay của biển

xa ngát nghìn trùng mắt lệ sầu đưa

trên đám cỏ non

xanh tận chân trời

tôi . bỗng dưng lịm giữa mùa xuân cào

năm tháng

trôi ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc. mùa tình/valentine’s day 13/2/2015)

TUYÊT TRẮNG TRỜI GIÁNG SINH

VÕ CÔNG LIÊM

image001

Tranh Vẽ Võ Công Liêm “Người đàn ông thổi kèn Sắc –xô

mừng chúa giáng sinh

giữa mùa tuyết đổ

hàng cây đứng gió

điện đường trắng phau

tôi . lội bộ giữa trời tuyết trắng

em . ôm tay đứng mờ khung kính

mà nhớ đêm trắng giáng sinh

năm nào

trên con đường đèn soi từng bước nhỏ

quê nhà

nắng vàng thả gió cho tóc theo bay

ừ ! tuyết cứ rơi cho hết mùa đông giá

để má hồng em pha màu phấn tuyết

một mùa trăng khuyết một trời nguyệt bay

thôi nhé ! ta về bên nhau một trời trắng tuyết.

 

CHÀO MÙA ĐÔNG BẮC MỸ

có những khi nghe trời đảo lộn nhiêu khê

những tháng ngày không chút nắng soi tay

mà trên đất khách đèn chong lệ

chảy dài không xiết một dư âm

giũa đời ắng lặng ít người qua đâm ra nhớ …

ừ thôi . đôi chân tôi lạnh một trời tuyết đọng

bắc cực ơi . trời vẫn đẹp trong tay mềm yêu dấu.

 

VÕ CÔNG LIÊM (ca. ab. yyc . Xmas 2022)

 

BƯỚC LẶNG / Ở MỘT NƠI NHƯ ĐÃ QUEN NHAU

VÕ CÔNG LIÊM

image001

TRANH VẼ VÕ CÔNG LIÊM : ‘Thiếu nữ ngồi trên ghế bành / Seated girl on the arm-chair’

BƯỚC LẶNG

vào miền cố thổ

giữa trời hạn khô

căn nhà cháy rụi

đốt hết tàn dư

 

cuộc tình mịt mù trong dã mã

cuối đêm còn nghe tiếng quạ kêu

tôi . bước vào cõi lặng

bốn bề quạnh hiu . tôi

bỗng chạnh lòng cơn lạnh bủa vây

quê nhà vắng ngắt tình tao ngộ

hạnh phúc bẻ cong miền quá khứ

 

đôi mắt mù ánh sáng

nắm bắt tuyệt vọng hờ

với trời vô dự tôi

một linh hồn chết đuối

 

bước lặng

vào khe hở không gian

để thấy nguyên vẹn hình hài

một trời bảng lảng bóng hoàng hôn

toàn thân lấp lánh dịu dàng

cho đêm lên tới ngọn

hút cạn mắt người xưa

 

bước lặng

căn nhà cổ ngập tiếng khóc

rơi

vào hư vô

tôi.

 

Ở MỘT NƠI NHƯ ĐÃ QUEN NHAU

tiếng hát vặn ngọn lửa cháy phồng

da thịt em nóng bừng nỗi nhớ

cơn mưa bất chợt đến rồi đi chiều một mình

trong căn gác đìu hiu hắc lên cơn sốt sặc sụa

đừng sợ những bóng đêm đe dọa bất ngờ

em .   là gió là mây là mưa một thời tình ái

giữa chúng ta cụm hoa ngả gió khe khẽ bay vào

áo em ngột ngạt hơi thờ của chiều dựng đứng

đọng lại những vết mực chạy dài trên giấy

mắt em gợi tình qua từng sắc mùa khác nhau

bàn tay năm ngón quấn tròn ngực thở

và . bàn chân lạnh ngắt mùa đông

ráng chiều rực rỡ ôm lấy cọng buồn tuổi nhỏ

tôi . trốn vào thế giới mông lung huyền ảo

trong một góc bùng nhùng chăn gối đêm tân hôn

nước mắt chảy ra từ nỗi đau thầm kín

em . cúi nhìn mưa về trên ngọn cao

gió hửng hờ thổi những ưu tư bất tận

là con đường dụ bước chân đi vào hoang dại

sợ dĩ vãng cuốn theo dòng nước lũ mùa đông tới

và . những đêm trăng gió giỡn hoài trên ngọn phi lao

chợt nhớ những đường cong quẹo vô nghĩa của bài thơ

nhầy nhụa trên thân thể mê man hoài nghi mệt mỏi

đêm đính kèm mộng mị khoanh tròn qua suối qua sông

tưới yêu đương đi vào giấc ngủ đầy tinh ma qủi quái

ở một nơi như đã quen nhau từ khi trăng mới mọc đầu khe

bằng ánh mắt xuyên đêm cho ảo giác ngả xoắn lên em

hạnh phúc tôi nhũn rêu xanh từ đó.

 

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . mùa Thánh lễ 12/2022)

Thơ Võ Công Liêm

image001

TRANH VẼ VÕ CÔNG LIÊM ‘Dáng đứng / Standing’

DẤU XƯA

ta về tắm nắng trời hiu quạnh

bên mái nhà xưa một thuở nào

trăng đã khuyết mờ

mây là đà trôi

trên võng mô nhân thế

cả một vườn hoa gió cuốn đi

chôn theo huyệt mộ lời trăn trối

có ngại sắc chi chuyện tình buồn

căn nhà cổ trở mình

mà nhớ lại

bao nhiêu tan nát còn gieo xuống

tưởng như mơ hồ

một đời mộng du

tóc đã hoen màu

tình cũng phôi pha

nhớ xưa

trong ngăn kéo ký ức

thức dậy bao nhiêu lần

điểm huyệt vào gân máu

máu đã hòa theo núi sông

hồn có nghe chăng ?

xác rã dần hoang phế

trong dấu xưa nghe lời nhắc nhở

ta về . một bóng đơn côi.

SƠN DƯƠNG

đôi mắt buồn vạn cổ

trên ngọn tình sầu

giữa trời cô tịch nghe âm vọng

bóng đã về xuôi bóng tịch dương

với trời băng giá

chỉ có mình ta hứng gió mưa

đôi gạc phơi trần bên dốc đá

có không . không có . vốn là không

sơn dương

đi trong nắng sớm

về với tuyết sương

sơn dương

có nghe gì không ?

chẳng nghe . chẳng thấy . chẳng buồn

đứng ngắm trời đất . một sắc không.

LIỄU HẠ

tưởng như tiếng gió trời thu muộn

một bóng hình ta theo gió bay.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . đầu tháng 12/2022)

CHÉN QUỲNH

VÕ CÔNG LIÊM

ANH EM-NGUYEN SON

Tranh Nguyên Sơn

phố nghiêng con dốc
tưởng em xa hút cơn mê trần thế ngụy
về đây nghe cỏ mật cháy sinh tồn liễu vọng
phiếm cung thương ngàn trùng mây đưng đợi
hy vọng thơm ngát tiếng vọng trầm kha
đột phá giữa đêm đen nguyệt động rơi chao ải
tư tưởng trào dâng ngại sắc chi
mây đục khí tàn tích cố đế âm thụ hưởng
sông mỏi mòn chảy tiết điệu phôi pha
hứng chịu cơn thử thách qụi xuống lưng gù cỏ dại mọc hoang mang
mùa đảnh lễ niệm nam mô hương cung dưỡng cầu triều thiên ngộ ứng
em mắt ngọc phì nhiêu con suối chảy
theo dung nhan một thời yêu vô cớ cổ sơ đầu núi quái
cười phiến diện chao nghiêng hồn lãng tử đoái hoài nghi
nâng chén quỳnh ẻo lả thổi mây trôi ngừng đập
dưới vừng nhật nguyệt lắng sâu miền tư nghị
uống một chung cho đời thêm hoang phế lạ chiêu anh!

xin đừng ngại
hồn chao đảo đợi em từ ngõ phố
gió chạnh lòng viên giả ngoại quá giang đường ô thước
mạch ngầm ngã mạn thuyền xưa chớp đôi mắt phượng
chiết cung thương đem về dâng tế độ
lục hường một quẻ
nằm phế thải trong tư liệu hoang mang bạc mái đình cổ kính tàn suy
phiến đời treo võng tưởng cửa băng trình
tiếng mõ khua cấp báo gà nhảy rào tung hô vạn vạn tuế lên ngôi
đêm gieo mình qúa sá cở ngại chi mô
quỳnh hương một đóa đọa ngọa sân trường nhục bồ đoàn em có biết
chiêu anh! hỡi chiêu anh
lẽ gì em phải khép chén quỳnh thi?
xin đừng sợ
thảng thốt đêm đen chiếu rọi ánh đèn tục lụy đỏ hoen môi sầu dị nghị
đổ về tôi
xa ngát nghìn trùng: “may mà có em đời còn dể thương”
ta núc cạn chén quỳnh làm sứ giả lênh đênh đếm trời đêm sâu hoáy
con chim ngứa cổ hát nghêu ngao…xin đừng khóc một mình
chờ ./.


VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab. yyc .tháng chạp âm . jan/2011)
.

CẢM NHẬN VỚI HƯ VÔ

VÕ CÔNG LIÊM

cropped-bienrong.jpg

tôi đuổi đam mê vào bóng tối
để được trở về
lòng đất chờ đợi
đêm không ngủ của dĩ vãng đau thương
cho ngày mai khoảng trống vô cùng
ghì kéo những đốm lửa
không sắc
không màu
không ảnh
với hư vô

sông vẫn chảy cho biển ngậm ngùi
và . núi đứng đợi trên mảnh đời còn lại ./.

VÕ CÔNG LIÊM (chestermere. ab.ca. tết mậutý 2008)
Rút từ tập: ‘Thơ võcôngliêm.Thi tuyển 2000/2008’ (4/2008)

TUYẾT THU

VÕ CÔNG LIÊM

nhớ Huế xưa.
nắng trốn sau lùm cây
cho lá vàng chết yểu
rơi
theo
mưa
rơi
thu năm ni nhớ thu năm nớ
hồi đó trên sân thượng phố lầu nhà cũ
có giàn hoa lý tím màu buông nhánh đổ
em . mỉm nụ nhiệm mầu
cho tóc thả gió bay
để lại hoài niệm cũ
thành phố âm u buồn
đêm le lói ngọn đèn
lệ là dòng nước chảy
bên bờ quạnh hiu . tôi
tuyết phủ khăn sô lên hàng cây ngoài ngõ
trong tôi lạnh cúm đôi vai gầy
và . cỏ vàng úp mặt dưới lòng sâu
tuyết thu
lung linh bóng nguyệt
gió thu
sò sè hơi thở
bên bếp lửa quê nhà
trong căn nhà của mẹ
tôi . nghe như ai ngoài đó
ngong ngóng một tàn thu
trong hình hài tuổi nhỏ

tuyết thu
em . lặng đứng bên trời thiên thu ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . cuối 10/2022)

 

NỖI BUỒN HẠNH PHÚC

VÕ CÔNG LIÊM

1hoaem

tặng: linh lan ppl
có lẽ một ngày
nào đó
bờ môi em lãng quên
theo ngày tháng nhìn thâu đêm trên vũng hoang
lại nghe trở về
mùa xuân đến chậm hơn bao giờ
chiều nằm nghiêng nghe gió thổi từ xa rỗng tuếch
gắng nắm lấy nhữngg dự tưởng mong manh
vòng ngực đuổi theo nhịp thở sặc mùi bóng tối
‘em cho anh mùa xuân’*
khi thời gian trôi đi qúa mau hơn nửa thế kỷ qua
ươm đầy hạt lệ
nỗi buồn hạnh phúc
em để lại sau lần cửa khép
những chùm hôn khiêu gợi gió
hay chỉ là mộng ảo giăng đầy trí nhớ
hình như tình yêu là con tàu không bến đậu
con dế mèn đứng đợi suốt đêm thâu
và . nghe những tiếng thì thầm
có phải không anh ?
tôi . kể em nghe những chuyện tình thần thánh
khi tôi bị trói chặt trong phòng hơi ngạt
hạnh phúc tìm thấy ở cuối đường hầm dày hắc ín
là chứng tích cuộc tình cháy dở hôm qua
ôi vòng tay bao la ôm chặt con chó ốm
không ngu ngơ không đoái hoài không thương mong
phải chi chúng mình là đôi chim di trốn tuyết
mỗi khuôn mặt ẩn giấu một điều gì không nói
mà chính em đang gặm mòn những tan nát nhiều khi
con đường trải đầy cô đơn chật hẹp
trong khoảnh khắc hân hoan xúc cảm
gọi tôi về cho rộng cánh đường bay
những vết xước vào đời còn tím bầm trên thân xác
trong căn phòng sặc mùi ẩm mốc tình yêu
và núc cạn nỗi buồn còn lại lên bờ ngực khép
cho say mềm em trên nỗi ưu tư còn lại
tình yêu tôi tợ như nước tràn bờ lai láng chảy

the end
tôi liệm tôi vào hòm thư
email
những gì còn lại bên đời quạnh hiu ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . cuối tháng 8/2022)
*thơ: Kim Tuấn / nhạc: Nguyễn Hiền

BIỂN SẮC

VÕ CÔNG LIÊM

anhseduaemve

ta về tắm nắng trời đô thị
một khúc tiêu tương ngỡ như là
trăng nước đời xưa
xanh mắt ngọc
gió lướt bên đường vén áo em
tha phương . hề . tha phương
trong xanh trong nắng trắng trong em
nắng xanh trời trắng nắng trong tôi
bước đi mà nhớ trăng phương ấy
nhớ mãi tình tôi lạc lối về
chợt nghe như thấy tình như đã
phôi pha . hề . phôi pha
hóa ra tiền thân chưa trọn kiếp
để làm hạt bụi với trần gian
bay qua đất lạ tình chi lạ
hồn viá quay cuồng giữa bãi không
viễn xứ . hề . viễn xứ
thấm thoát mà nay đã tới rồi
một thời lãng đảng một trời mây
xua tan quá khứ trời vô dự
một biển sắc không một vừng nhật nguyệt
cả đời thua thiệt
trọn gói hư hao
chảy theo dòng đời
mộng
tan
theo
xa phương trời nghe đời lên vọng cổ
ngó lại mình vốn liếng chỉ si mê
gió phất phơ xoắn vó người vô ngạ
động hoang vu cười suốt giữa miên trường . khổ thay
đá dầm mình nằm nghe đất thở nỗi sầu ơi . một chặn
vong thân . hề . vong thân
thất thểu vào đời vỗ cánh vô ưu
mưa triền miên từng khúc dạ lý buồn
về ngủ khoẻ cho mình quên mệt mỏi
ngát cánh gió làm tình em trắng trợn giữa hoang đường
cho miên man như mưa rơi từng cọng cuốn lá xanh cành
sầu mây em nhạc khúc thuở ban đầu . yêu dấu đó
dưới trời giông ta đứng ngóng vô hình . chung
con thuyền
lơ lững
đọt nước
ướt tóc
em
nhớ vạn đò năm xưa nằm quyến rũ vỗ bình bịch
lọn sóng ngang đầu cho ngát hương trầm một cõi xa đưa
này người ơi
cho ta về tắm gội thuở nằm nôi
chỉ
một
lần
rồi
thôi ./.
VÕ CÔNG LIÊM (vn.hue festival 5/2016)

THƠ VÕ CÔNG LIÊM

mua-1
TRỞ MÙA

chạm phải bờ môi
em . trải dài nỗi nhớ
xé từng mảng thời gian
vừa đụng tới trên tay
mắt môi là cảm xúc đồng tình
nhớ xưa hò hẹn là con sông tắt nghẽn
buồn tan trên môi
tóc nhuộm màu nhung nhớ
thơm mùi rạ khô
tôi . ở đó giữa bộn bề hư thực
vị giác đòi hỏi một cái gì
trong em biển dậy thì
màu trắng xa lạ trong mắt
trở mùa
em và tôi nếm thử một lần
ở đời
hư thực vẫn qua tay
tôi . như ngọn phi lao phóng vào vũng tối
em . như con nước nắng mưa chưa gặp gỡ
hình như trời đã sang mùa chiều qua trên dốc đá
nơi chúng mình đã hẹn nhưng chưa bao giờ gặp.

MƯA

tên gọi
em là mưa
chảy dài theo ngày tháng
nỗi nhớ đến bất ngờ
điệu buồn sóng sánh trên vai
cỏ linh hồn vuốt ve từng sợi nhớ
cho nắng lọt qua mắt môi khờ dại
mái ngói thơm nâu xếp thời gian ngang dọc
lên màu đất hoàng thổ với ký ức thuở nào
sợi khói vô tình cuốn vào em
một chủ nhật buồn
xô ước mơ về miền quá khứ
tôi . neo ảo giác trong mắt em
mưa tràn môi hôm ấy
gió thổi lùa tóc mây
con đường quen hơi thở
trên từng cọng nhớ
nắng tẻ chiều nay
giữa hôn mê thời gian
mưa qua cầu cong đuôi mắt
chân mềm gõ phiến dương cầm
đêm sụt sùi nhan sắc
đêm lén lút vụng dại
đêm đồng lõa tắt đèn
những chiều mưa cô độc rừng núi
chim bay về tổ ướt cánh mây ngàn
tôi . cổ tích nắng đục mưa trong
em . thần thoại trước tròn sau méo
màu mắt đã ráng chiều
màu thời gian bạc phếch.

GỢI NHỚ

tôi . đọc lời nhắn trên phôn
mà nhớ ngày xưa
vòng tay xiết chặt
lên thân thể nóng rang mùa hạ
em . úp mặt lên ngực tôi dịu dàng
đôi vú căng đầy chạm mạnh vào tôi
những nụ hôn ùa vào ngập tiếng không lời
mắt em khép hờ mường tượng ngày đến hẹn
đọt nắng luồng vào em rất dữ dội bắn vào tôi
để thấy em nguyên vẹn hình hài trong mắt nhớ
những giọt nước mắt khô lăn dài trên má phấn
em kéo chăn đắp lên người tôi cho giấc ngủ say tròn
để không thấy em nhìn em khỏa thân trong gương soi
bằng những kín đáo không cần thiết cho thêm thiết tha
nhoài mình ra nắm tay em trong hơi thở phập phồng
để được nếm những gì còn sót lại trên châu thổ bao la
đêm nuốt chửng vị mặn ở đầu môi không biên giới
cho lần tha phương mơ ngày về để thấy dáng em
nằm trong nỗi nhớ muộn màng của kị sĩ không đầu

em ở đó
đợi anh tới
để không thấy em lần nữa
bên kia sóng xô bờ cát chảy
tôi đến hẹn
kể em nghe
một chuyện tình thần thánh*
chưa từng có trong cuộc đời này ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . đầu tháng 7/2022)

*Dựa ý ca khúc : ‘ghost story’ Carrie Underwood hát..

BIÊN GỌI

VÕ CÔNG LIÊM

chieu21     

xin một chút tình còn lại

của tháng ngày qua

em . cơn khát mùa hạ nở

là chiếc đèn lóe sáng trong đêm

mặt biển toé lửa

tôi . choáng váng nỗi buồn vô hạn

những bọt biển lấp đầy trí nhớ

biển gọi

một lần trong đời dưới chân đầy bụi bám

cho nên bờ môi em như đọt nắng giữa ban trưa

dính mưa bay vào tôi dù cho biển động lỡ thì

và trong em lớp sóng phiêu bồng ảo vọng

biển xua tan những mộng mị hoang đường

để được trở về trong chân thật của tình yêu

biển gọi

tên em một sáng chờ mưa

để sóng xô bờ môi em thêm ẩm ướt

cho hình hài lộng gió trắng trời trong

tóc xanh từ buổi trăng rằm

tóc bay mái đẩy tóc bàng bạc rơi

nhớ không ? lần đầu trên biển vắng

em tắm nắng ngất ngư gió chướng

kỉ niệm chói lòa

hoa trắng mọc đầy trên biển vắng

mới hay chúng mình bay trong mộng ảo

và biển rộng lượng dan tay đón chào

cho hư hao ngút ngàn xa bờ bãi

biển gọi

sóng dụ dỗ làm tình

và tôi hửng hờ bước chậm vào đêm

gió mang tiếng cười quái gở

để thấy trăng về dã dượi tình tôi

thôi ! cho nụ hôn ở lại

những con sóng kéo nhau vào bờ

biển không thắc mắc còn lại dấu chân còng

ôm gió giữa chốn lưu đày bóng tịch dương

cơn lốc xoáy cho biển hốt hoảng . em

đôi chân khép lại

để gió luồng vào

khe hở cuộc đời . tôi

đón nắng một ngày biển gọi thầm tên.

 

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . giữa tháng 6/2022)

 

 

Thơ Võ Công Liêm

mua-1

 

NHỚ (II)
thì ra hôm đó
gặp em trên đường phố
em . mặc áo màu hay áo hoa ?
cho ta nhớ
như bây giờ lần nữa
bài thơ em viết tặng tôi
nghe như tiếng vọng từ tâm độ nào

VỀ GIỮA NGỌ
ngủ quên giữa chốn hoang đường
em như lộng ngọc ta đoài đoạn ta.

NẮNG VÀNG
em trốn nắng vào sáng ngày này
không thể giấu mình qua từng nhịp thở
làm sao biết được ngày mai trời không nắng
dù nắng có về hay không xin một lần cho đở nhớ
hãy chạm khẽ trên từng bước đi của ngày xưa đó
lẫn vào nhau trong sáng mai không một bóng hình
thừa thải để đêm giật lùi trí nhớ hoang mang
tôi . cất mùa xuân vào con tàu làm bằng hộp cá
hình như nắng pha màu cho nhạt màu sương ?
giữa ngàn hoa thơm nồng cơn gió lạ
trong nắng hạ em thêu thùa bóng mát
cho mắt hoang đường ghi lại dấu ngày xưa
nắng đùa cợt lên mắt môi em một thuở nào
những ngón tay lạnh ngắt . đêm thừa thãi vô cùng
tình yêu đột nhiên biến mất vào vũng sâu thung lũng
hãy cho tôi một điều trong trí nhớ lặng câm
giữa núi đồi nghe như hơi thở dậy
nắng vàng hoe
nắng so le
hãy dụ trăng vào huyền thoại ái tình cho thêm mật đắng
tháng nắng đọng trên môi màu hồng hoang tiền sử
thời gian chặt đứt trong em tợ như hoa vừa chớm nở
sóng sánh đôi hàng mi còn đọng lại trên mắt môi
thuở đó ngọt nước phù sa trăng nhìn nguyệt ướt
mái âm dương xô giễu cợt về lún phún rêu xanh
nhớ một huế xưa bốn bề hư thực
nắng nghiêng vai khung thành đại nội
lấp lánh mắt xanh nở nụ nhiệm mầu
tôi . nghĩ đến lan huệ hồng đào quyện vàng ký ức
em . mênh mông trời áo tím qua cầu
với con đường quen hơi thở mùa đông.

DẤU XƯA
tặng: joe nguyễn .x. h.
người da đỏ chỉ tay vào cột totem
không còn ai ngoài chim ưng
đứng đó
để thấy
người ta ném chữ vào mặt quan tòa
khai báo một vụ án bằng lưỡi dao cạo
trong lúc
nhận ra
người đàn bà sanh phải hội chứng ‘đao’
chẳng hiểu
ai là
người có tội được đến nhà thờ xoa dầu thêm sức
biết mình còn man rợ một ngày bóng nắng tràn môi
còn nhớ
hay quên
có ai gọi giữa dòng sông một ngày nắng chết
từ khi sanh ra không chứng từ khai sinh khai tử
người lính ngủ quên trên họng súng trường
thuộc điạ pháp ngang nhiên đi tàu bay giấy
căn nhà cỏ . đống rơm . ký ức đầy môi tuổi trẻ
họ nhốn nháo dịch bò điên tràn lan thế giới
tôi . xin nụ hôn ân huệ trước khi kêu án
không còn ai ngoài chim ưng
người da đỏ ôm tay vuốt khói ngày mái tóc còn dài
thì ra
mình tôi
ngày đặc quánh hiện tại quá khứ không tương lai
một ngày bàng hoàng nỗi nhớ trong tôi
ly rượu nhạt màu huyết dụ trên bàn cơm buổi tối
hình như bầy chim sẻ ngong ngóng chờ một cái gì
ngoài đó có những cọng rau thơm hái vội chiều nay
đến sáng mai thì ngập nắng phù du
trong toa tàu điện người mù ngủ quên ga đậu
đánh thức linh hồn mặc khải của tôi ơi
không còn ai ngoài chim ưng
tôi . đứng dưới mưa nghe đời đi qua vội
trên băng tầng không số nhớ tiếng hát trên sân cỏ
đêm sài gòn khô như củi mục vắng bóng thời gian
sắc không
mình tôi
ngồi dưới chân cầu chữ Y mà nhớ dấu xưa ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . cuối tháng 5/2022)

     LIÊN HOA KINH / SADDHARMAPUNDARÌKA SÙTRA / LOTUS SÙTRA / ĐẠI THỪA KINH / MAHÀYÀNA SÙTRA / GREAT VEHICLE SÙTRA / Và BỒ TÁT / BODHISATTVA

Gallery

This gallery contains 2 photos.

Võ Công Liêm              Là lòng đại từ, đại bi, lòng xót thương của Phật (Buddha compassion). Một tình yêu dâng hiến sâu xa và hết lòng. Một tình yêu tôi luyện được ghi nhận trong Liên … Tiếp tục đọc

THÁNG NẮNG (II) – MÙA CHÍN

VÕ CÔNG LIÊM

vcl dam mee001

TRANH VÕCÔNGLIÊM:‘Đam mê /Passionate’

THÁNG NẮNG (II)

tặng: lang

ghé lại em

một ngày nắng hạ

tóc em dài

thả gió theo mây

rót mời em

ly rượu nồng khổ hạnh

em vô lượng

xua tan từ muôn kiếp

xin thắp nhặt những gì còn lại

để mai về trong nắng trắng trong

tháng nắng mùa sen chưa kịp nở

bóng thời gian loang lỗ đoạn trường

ngắt từng nhịp thở một thời đó đây

màu âm thanh bùng lên ngọn lửa

ngày xé rách trí nhớ hoang vu

và . len vào tim rất đơn côi

bên hiên mòn quạnh quẽ

tháng nắng

vàng hoe từng cọng nhỏ

nơi mùa hạ đi qua

một lần

những ngọn gió trĩu mệt

trên đôi chân mang nỗi buồn trái tim

tôi . ngược ngạo ngôn từ trong đáy mắt

em . gom từng điệu ru buồn tênh ngày hẹn

những giọt hiếm hoi rơi về quá khứ

phương nam ơi !

chiều trên bến quên nguồn

nước lợ tung tăng bầy cá đuối

xin ngất tạnh

lá xanh non mùa nhớ

với cơn gió trái chiều

nắng lõa thể trên tay

ôm từng hơi thở

ngọt trong bóng chiều hoang dại

lạc mất dáng cười trên từng lối đi quen

để mưa cứ hoài nỗi buồn ngất dai . em

nắng vã vào tôi những nụ cười nhếch mép

em ở đó với hình hài quen thuộc đi qua

một lần gặp nhau rồi chia xa

ký úc buồn tênh sóng sánh chao nghiêng

có thể . không nắng không mưa mà lặng thinh

để nghe hương lửa dậy trong lòng . đêm đọng lại.

 

MÙA CHÍN

 

em nhớ cho

khi tôi đưa em vào mộng ảo cỏ linh hồn phiêu du tuyệt đối

lên bờ vai bình sứ gặm đầy hoa cúc huệ hồng lan cánh gián

tôi . lãng đãng trên bầu trời màu xanh ươm không nồng lắm

chưa một lần thắm thía cơn mê đến muộn sau này khi nắng tràn

và hái những nụ tầm xuân ướp vào mắt môi em thuở mới nhú

để trôi đi vĩnh viễn bên bờ hạnh phúc không có thực như đã yêu

em . giấu trong mắt nhiều cách nhìn về tôi trong một thoáng nắng

chập chùng nỗi buồn chất đống vắt vẻo qua từng thớ thịt trong tôi

những gì không thuộc ranh giới đúng sai tôi đứng lặng theo bóng

đêm ngập tràn như lời thao thức vụng dại cho hôn mê lấn lát

bôi xóa những rạn nứt . kí ức mưa là nỗi buồn đông đặc theo sau

dạo quanh phố để tìm cái gì đã mất mà thật không có gì để tìm

ngoài mùa chin đang chờ những ngón tay dài như lệ sa ngất lạnh

tôi gạt bỏ những quá khứ vụng dại . chấp chới bay đi với đôi cánh

gãy một lần . một lần ứa máu để lại một vết sẹo dài trong tim

nhịp thao thức xô tôi vào miền lặng cùng em tan vào chiều vỡ tiếng

tôi . không còn biết bắt đầu từ đâu khi đụng phải viền môi em

mùa chin hái vội những gì còn lại trong thành phố mùa đông

đêm thành phố không có em phố lạnh ngắt như trời băng giá

cháy trong mắt tôi ngày xưa trên vũng tối âm u đầy sao vỡ

những mộng mơ nằm lặng im như xác chết ở nhà thương thí

chờ tan vào bụi . trên tay tôi chùm trái chín ngoảnh nhìn bờ bụi

những ngôn từ yêu em là vu vơ khó hiểu . những cọng cỏ biết nói

chảy dài trên đường gân tay tôi khô cằn nỗi nhớ dù mỏi mệt chồn chân

dù đã tan hoang theo gió trải chiều . dù đường chim bay mãi còn xa

em nhớ cho

một linh hồn yếu đuối trên dặm trường tùng lộ đầy gai góc tóe máu

tôi . tin em trở về nguyên vẹn hình hài trong trí nhớ của sáng mai nào

một mùa đông chết yểu và nỗi nhớ vây quanh trong kim tự tháp

của mộ chôn đóng hộp nghìn năm . tôi còn nhớ tiếng hát em ngày nào

trong vũng tối âm u tuyệt vọng ngọn gió ngoài khơi thổi khô bụi bám

trong vườn đầy cỏ hoa yêu dấu để em đốt những giấc mơ xưa cũ

là ngày em không còn nghĩ gì về tôi trên ngọn gió lao xao thổi tới

có thể một ngày em muốn đi trên con đường lạ lẫm . một lần rồi thôi

có thể một ngày em chả hiểu nổi về tôi mang mùa hoang dại đi đâu ?

em . để bàn tay lạnh nguội thả tuổi mình bay vào nơi không hẹn đến

của chiếc lá khô cong mình trước gió đột ngột trong tiếng mưa hối hả

tôi . cắt dán những mảnh vụn nhét đầy vào túi xách cho kịp lên đường

trên vai tôi còn thiếu một quá khứ sỗ sàng bỏ lại trong căn nhà xưa đó

đã một lần sống lại để được yêu . tình yêu chân thật giữa mùa trăng

huyền hoặc của dòng sông mãi mãi ra đi không về nguồn mà để nhớ . tôi

hình dung từ một hiện tại quá khứ tương lai để được ôm em trong tay

giữa giờ hấp hối cho cỏ linh hồn phiêu du tuyệt đối trong tôi và em ./.

 

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . chủ nhật 1/ 5/2022)

 

THÁNG TƯ TRỜI TUYẾT – CHIỀU (II) – TÀN

VÕ CÔNG LIÊM

image002

TRANH VẼ VÕ CÔNG LIÊM: ‘1943-Mùi Dê’

CHIỀU (II)

bóng ngã cô thôn
buồn nghe đông nhớ
tây đoài đoạn rơi
chiều về
siết chặt
vòng tay
lệ tuôn dòng chảy
hai hàng bóng tôi
chiều
hoàng hôn nghiêng vai trời quá khứ
núc cạn chén sầu một kiếp phong ba
nhớ xưa trên tầng tháp cổ
mưa lệ âm thầm mưa lệ rơi
cổ xe ngày đó bay theo gió
mưa khóc đời tôi mưa khóc mình tôi
nhớ xưa
những cụm hoa chẻ gió trong tay nhớ
chẳng để lại chi chẳng buồn chi
trời quá khứ đổ xô vào hiện tại
nhìn lá vàng bay nhớ đất xưa
ta . lặng lẽ giữa trời cô tịch
bóng chiều dương đứng ngóng mặt trời quay
trong vô cùng hồn nghe như tuyệt vọng
nuốt lệ một lần nuốt lệ ngàn sau
lặng nhìn bóng ngã một đời bên nhau

chiều
lang thang
nhớ
hoang mang
bạc trắng lửa hồng một thuở xa đưa
giờ đây nghìn dặm xa cách đó
một tiếng muôn trùng
vọng cố nhân.

TÀN
đời một kiếp phù du
trắng tay
trắng cả
một trời hư vô.

THÁNG TƯ TRỜI TUYẾT
sáng rùng mình đứng dậy
nếu tháng tư chưa kịp nắng
chắc khó gặp nhau giữa mùa trăng lên khơi
tuyết còn giáng xuống nụ cười nhếch mép
lao xao vườn cây nghe lá úa bay về
tuyết phủ đầy ô cửa kính
thở mù hơi sương bạc phếch kinh kỳ
em . óng mượt giấc chiêm bao hôm đó
tôi . lén nghe lời ai gọi một sáng trời
đánh thức những hôn mê ngày cũ
những hàng cây chóng mặt đứng chờ
bạt ngàn một mùa trăng biệt xứ
bờ trăng nghiêng vai
cho tóc thả gió
đầu ngón tay gõ nhịp lác tách đau uốn ván
một ngày chất đống những âm thanh
hòa trong chén trà đậm mùi nước cạn
lạnh ngắt lên vai phù phiếm một thời
đôi vú em cho tôi mường tượng ươm mầm
và . mãi mãi em cười theo nắng một sớm mai
những ca khúc đâm thủng tim tôi ngọt lịm
để tôi không còn nghe thấy những tàn tích năm cũ
buổi sáng thở dốc qua từng cơn giẫy giụa
đôi mắt nhòe ướt đụng phải gió tháng tư
chạm phải điều gì trong khúc dạo đầu số. 2 Beethoven
bềnh bồng như lá mùa thu trong nỗi nhớ
liếm đầu lưỡi dao mà nhớ sự thật thuần chất
trong hơi thở rã mục buồn tênh ngày hạn gió
thổi tưng bừng trên vai gầy guộc nhớ của năm nào
còn nhỏ giọt bao dòng sông quên nguồn nước về xuôi
cứ ngỡ rằng có thật là cơn gió nhiều ngày dồn lại đó
mường tượng em len vào tôi giữa khe hở yêu thương
gió không về để thổi khô bụi bám trong vườn xanh lá
cho tan hoang những chiều mưa em ngồi khóc một mình
là mặc sức tha hồ mộng mị đuối thời gian hụp nắng trong
đọt tuyết mong manh lỏa thể trắng ngần một sáng ướt nhẹp
tôi . chới với tiếng mèo con dập dềnh nắng . gió . tuyết . mưa
một ngày xưa xa lắc xa lơ buồn trĩu mệt
mưa mốc meo theo ngày tháng hửng hờ
tôi dìu em về một trời mưa khác của tím huế tôi ơi
con đường lạnh tanh nỗi niềm hất hủi một thời trong tôi
đêm đọng tiếng còi dưới thềm ga nhỏ . tôi gọi tên em
xô tôi vào miền lặng thinh trong nhịp thao thức nhớ ppl
gạt phức những mộng mị hoang tàn ngày đó yêu em
cháy trong mắt đầy ảo giác hôm qua . hôm nay . ngày mai
nước mắt khô lõm sâu kỷ niệm như tan vào bụi mờ
tôi . ôm những bong bóng bay vào trời thầm lặng

đêm qua
tháng tư trời bão tuyết
xé nát những con đường
giựt mình
tưởng mùa đông trở lại
vùi dập mấy dòng sông
trên tay
mềm yêu dấu . tôi
gọi tên em cho đở nhớ ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . 19/4/2022)

 

Thơ Võ Công Liêm

bienmoon

CON ĐƯỜNG

đại lộ thoát y

dài đôi cánh mỏi

thân trầy trưột da

phơi trần nhân thế

xưa đã đi qua

trên con đường mòn

cánh đồng cỏ dại

rẽ một đường ngôi

bên lồi bên lõm

quạnh hiu tôi

giữa trời bảng lảng

một bóng cô thôn

cả đời lặn lội

xé nát tim tôi

úp mặt khóc cười

tôi . lặng lẽ đi

nhớ xưa bụi hồng bay trắng tay

sinh ra lớn lên cùng cây cỏ

tiếng nhẹ hôm nào nay tiếng ơi

em . vi lô thả tóc theo gió

cánh diều sà xuống vùng đất nhỏ

cho sông dài theo dấu chân chim

con đường khai sinh từ dạo đó

tên em và tên tôi

không sắc huyền nặng hỏi ngã

không có chi mô răng rứa đó tề

con đường

chạy dài về ngõ chợ

đợi nắng

leo thang hái trái bồng

con đường

mặt áo màu da tái

ổ gà ổ chuột một vài nơi

con đường cũ một cảnh hai quê

nhớ mà thương cả đời lận đận

con đường bước mòn đôi guốc mộc

cho tới hoàng hôn nhạt nắng phai

và . em từ đó hông đôi má

sợ gió mưa chiều bạc môi son

 

con đường

đổi họ thay tên

tôi và em thường quen đi lại

đại lộ huy hoàng hay bóng tịch dương?

 

TỨ TUYỆT

gãy một khúc đàn

ôm từng sợi nhớ

đi theo nắng chiều

trong lòng đất đục

giữa chốn phong ba.

 

QUÁN VẮNG

một mình ngoài hiên vắng

con chim sẽ đến gần

bên tách cà phê đen

lặng lẽ nhìn . bay xa

đưa tay vói lấy trời vô tận

một thuở yêu người mộng tàn phai.

ĐỢI GIÓ

tặng: nguyễn thị khánh minh.

em nhắn tin chiều nay ở góc đường x.

qua đèn xanh đỏ em ngồi dưới tàng cây mùa đông

tôi . đến giữa trời nhá nhem một nhục thể què quặt

không còn nhớ ngày tháng hôm nay ở nơi đâu

một phương trời xa lạ hay phố vắng không đèn

hình như em ở đó trong bóng tối nhập nhòa . đêm

tôi gọi tên em khi tàu chuyển bánh để lại tiếng còi

ở cuối trời hư vô . qua lời nhắn tin em ngồi đợi gió

giữa rừng lửa cháy theo khói mây bay một ngày rất lạ.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . đầu tháng 4/2022)

 

 

 

 

XE TĂNG VÀ BẦY QUẠ ĐEN

VÕ CÔNG LIÊM

xe tank

nhớ xưa
giữa thành phố budapest
hungary khóc rũ rượi
dưới lớp sóng phế hưng
mạc tư khoa
xích xe tăng tràn ngập
sóng xô bờ danube blue
hãy để cho tim đập
như tiếng súng đại liên
những loài thú hoang
đôi mắt giả chết
giữa thành phố ‘kiếp’*
một thuở yêu nhau
xe tăng và bầy quạ đen
hãy đi ngủ đi giữa ban ngày
áo lụa xanh vàng phất phới bay
trên cáng đồng cỏ hoa yêu dấu
nhớ không ?
thiên an môn ngày đó
đánh sập mũi xe tăng
u-k-rain tôi ơi !
người anh hùng dân tộc
em . không khóc những gì sụp đổ
mà khóc một đời bạc trắng như vôi
tôi . yêu tiếng nước tôi
từ khi mới ra đời**
những rạn nứt hồi đó
nối tiếp muôn đời nhau
trả lại tôi ngày xưa thân ái
con đường mưa lá me rơi
phố chợ thân quen
con sông bến nước
đại lộ thênh thang
lúa ngô thơm ngát
u-k-rain không chết !
người tình tôi không chết
u-k-raniên không khóc lẻ loi
yêu nước người như yêu nước tôi
em và tôi trên bước đường dã chiến ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc . đầu tháng 3/2022)

* Kiếp/ Kyiv – Thủ đô U-k-ra-niên/Ukraine . Dân số hơn 44 triệu.
** Nhạc từ của Phạm Duy
.

NGƯỜI EM MẮT NÂU

VÕ CÔNG LIÊM

10DL

gởi: pplang.
bóng chiều ngồi bên nhau
trong vũ trụ bao la
là tinh tú tuổi trẻ
như ảo ảnh
như sao rơi
vệt sáng mộc tinh băng qua tôi và em
tôi . ngọn gió chận đường ngang bướng
em . con sông dài lấp đầy phù sa trắng
và . mưa róc rách trên luống đất hoang
tiếng khóc khô rơi chậm
bên hiên vắng một mình
đêm trộm hết hình hài
đến từ cõi vô cùng
rượu rót mãi không say
trắng mắt nghìn thu vẫn đợi chờ
núi sông không hạn hữu
đầu đội tuyết trắng bay
có bao giờ em hỏi
tình ta có phôi pha ?
nếm chút tình còn lại
người em mắt nâu
tóc vàng sợi nhỏ*
mùa xuân đi qua
tặng tôi vị mặn
tặng em xanh lá
đất nứt nở khóc thầm
gió bẻ từng cành nhánh
mưa xô đời ẩm đục
rụng xuống bờ hoang vu
ngọn tình buồn đưa tiễn
trong mắt biếc thôi miên
lượm lặt tiếng cười xa vắng đó
cho âm vang đứng lại giữa muôn trùng
chuộc lỗi thời gian phiêu lãng một thời
những tháng ngày mưa khóc hoài không ngớt
đến bây giờ nghìn trùng xa cách một mỏi mòn

kỷ niệm tan theo
biến vào hư vô
tôi . gọi tên em như trối chết
em . trong cánh cửa khép hửng hờ

vòng tay mường tượng nhớ
mắt môi angkor wat
angkor thom một trời nhân thế
trong người em mắt nâu . tôi ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ab.ca.yyc . rằm tháng giêng âm /2022)

* dựa ý thơ của Cung Trầm Tưởng..

CHO TÔI

VÕ CÔNG LIÊM

chim bay

cho tôi
là cụm khói bay vào trời vô tận
cho tôi
là đá một đời lặng tiếng nghe kinh
cho tôi
là cây cỏ hoang vu để phiêu du cùng năm tháng
cho tôi
về ấp mộng ủ bốn mùa tình tự với quê hương sông nước
chẳng mang sang . chẳng đoái hoài . một đời vô lự không tha oán
để nghe âm vọng từ chuông đổ . để thấy mình ta không đơn côi
thái cổ trầm hương về cuối buổi . một mình trong bóng bóng quan san
xin em
thắp nhặt đời ta nhé . giữa chốn lưu đày tưởng như mơ
xin tôi
làm thân tế độ cõi ta bà . một thời thất đảo với thất kinh
hóa kiếp tôi một con dê xồm bất lực đứng ngóng đời không mấy xe đưa
vói tay muôn dặm xa cách mãi đợi đến bây giờ hoa đã tàn phai trong mắt em
đưa ta về biển mặn với trùng khơi thì hồn tôi xin phản phất chốn trăng sao*
sông có đợi chờ hay núi vẫn thờ ơ một dòng nước chảy một tình ta trôi
cho tôi
về với gió
cho tôi
làm sương rung
cho tôi
mây mưa bay
là mộng vô cùng trong thi thể một thời phóng đãng với nương dâu
ôi nhân gian ! có nghe chăng tình là thế một nước non đoài vạn cổ sầu
thì ra thấy mình vô vị quá bỏ cuộc chơi chung giữa hí trường :
nào văn nào họa nào thi tứ bốn bể là không vẫn như không . tôi
lấy chi mà trang trải nợ tang bồng hồ thỉ dưới ánh thiều quang một cảo thơm
thôi lui về căn nhà cỏ nhặt lá vàng khô mà an ủi phận mình số kiếp lao đao

tôi

một đời bại hoại

em

vời vợi trăng soi ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc. tiết mạnh thu . nhật thực 23/10/2014)
*dựa ý thơ Quách Thoại.

NGUYÊN THỦY CỦA TÌNH YÊU

VÕ CÔNG LIÊM

cropped-heart-2.jpg

cho tôi về

nguyên thủy của tình yêu

là trăng sao bóng nước

hồn thu thảo

dưới từng nhánh sông dài

trôi đời tôi như rong trôi

về biển

để nghe sóng vỗ

một thân phận mòn

những đốm lửa quạnh hiu

hớp gió chướng

xoáy vào đời

những dị ứng

rêu mốc tôi

bánh xe lăn

một trời nhân thế đó

kiếp phù du . vũng tối đợi chờ

nước mắt khô chảy hoài không bến đậu

sương gió đời ta muôn dặm lữ chốn trầm kha

mưa đăm chiêu rớt hột nơi quan hà

lá bỏ rừng xưa vào quên lãng tình tôi

rồi cũng theo mây về cội của thuở nào hay

tôi . mất đi một mùa thu vàng nắng trắng bay

với hình hài khô quánh dưới lòng sâu

còn nhớ không những mùa trăng huyền hoặc?

trên cánh đồng tuổi nhỏ mọc thơ ngây

mùa đông chở những ngọn khói về trong nhớ

và . sơn dương tôi đứng ngóng trời vô lự

ngoài thung lũng nơi mặt trời không có thực

ôi ! thiên thu sao người xanh màu lá

cho tôi về trong nỗi nhớ tha hương

 

xin nhập cuộc một lần

để

không còn

là vì sao lạc giữa muôn phương ./.

 

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc 1/7/2015)

TRĂNG TRÁNG LỆ

VÕ CÔNG LIÊM

trang2

đến rồi đi
là những lúc rời xa thành phố
nụ hôn ở lại
giữa trời
con sông khát vọng
một thời đó đây
khi năm tháng đi qua
run run bờ môi ầm ừ chưa nói
ngẫu hứng dưới hiên nhà
mùa đông bỏ tôi một mình
gặm nỗi buồn dưới trăng
lời yêu rụng xuống
trăng hoàng hôn thấp thoáng
thời gian liệu có nắm bắt được
một thời thất nghiệp tình nhân bốn mùa
đếm từng giọt nước mắt buông thả
để trở về nhật ký những tháng ngày qua
em . cát bụi mờ nhân ảnh
tôi . đón gió giữa mùa trăng
trên môi hồng một thoáng
hỏi trăng mấy độ thu sang
khép bờ ngực thở giữa mùa trăng tráng lệ
lời yêu hiền như cỏ tháng giêng
là lúc tôi đánh cắp tất cả của em
giấc ngủ theo về dưới bóng trăng
ám ảnh cuộc đời phù du tuyệt vọng
buổi sáng buồn khóc như buồn nôn
và . ra đi như bình minh lạ
tợ hồ một giấc chiêm bao
bất chợt thành quen giữa mùa trăng tráng lệ
lời trăng chảy từng dòng trên sông vắng lạnh

chẳng còn gì ngoài tiếng động hư không
chẳng còn gì ngoài cánh tay đã mỏi
còn lại màu trăng huyền hoặc
trên mắt môi đầy sao mọc.

CÀ PHÊ STARBUCKS
sáng lom khom trên con đường cũ
những ngày cận tết tuyết rơi đầy
trong cơn lạnh hấp hối
lây lất mùa đông
xuân ngoài đó
vẩy tay chào
xuân vụt bay
thiếu nữ bước vào
mang mang màu nhớ
áo mùa xuân theo sau
màu thời gian không phai ?
trong tách cà phê
đen huyền không phải là đen
ngọt đường không phải là đường
tôi . một mình nghe đời đi qua vội ./.

VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc ..rằm tháng chạp âm 1/2022)