Truyện Ngắn Võ Công Liêm * Xóm Chợ Cạn

XÓM CHỢ CẠN

 Truyện Ngắn Võ Công Liêm

     Phê bình, tự kiểm làm chó gì ? Ỏm tỏi! Tụi bây khối cục u trong người, sạch sẻ gì mà phê với kiểm, họp với hành. Hắn nhủ thầm; đoạn vén quần lội ra bờ nước cạn rửa đôi chân. Mặt nước đen ngòm, chẳng thấy gì trên sông, ngước mắt nhìn trời đêm, bầu trời đầy sao lấp lánh. Hắn ngâm chân dưới nước, nhìn bâng quơ rồi quay đầu lội vô bờ. Hắn tự trách mình, trách vợ không làm gì nên nổi, lấy phải con vợ nhà quê, học vấn chưa qua lớp một cho nên văn vẻ như nước đổ đầu vịt. Vừa đi vừa tư lự, con Mực nhìn theo, lượn lờ với hai đốm vàng nâu trên mắt, gầm gừ trông dữ. Mực buồn vì sống xung quanh những thằng bất nhơn, có ngày cũng chết trên tay bọn chúng. Mực ức tiếng thở, vẫy đuôi bỏ đi. Chợ vắng trong đêm, bốc mùi dưa chua. Chả có cục xương cho Mực gặm. Mực lủi thủi mò về nhà chủ.

–  Mẹ kiếp! Có ngày tao cho mầy nằm trên thớt thịt mụ Đợi. Hắn nói trong đầu và đi vội về nhà, vợ đang chờ cơm.

Chuyên nhìn từ của sổ thấy thằng qủi cúi đầu đi, miệng lẩm nhẩm như thằng điên. Hắn đó rồi chớ còn ai nữa. Tại sao Chuyên nghĩ ngợi làm chi chuyện của người ta. Hắn đi hay đứng việc của hắn. Hay tại Chuyên thèm có ái tình. Tuổi nàng ngoài 40 động cỡn dữ. Bán rau ngoài chợ, ở với mẹ già trong căn nhà tranh mục nát chỉ nghe mưa và gió mỗi khi trở trời. Chuyên thèm tắm dưới mưa. Ghét cái thằng cha xã đội trưởng hay nhìn xoáy vào đôi vú của Chuyên, nịt kín thế, thấy cái chỗ nào mà chăm con mắt vào, thằng cha nầy không biết có vợ con chưa mà có máu ’d ê’ trong người. Kỳ hết sức; mà chả ai dám động tới nó. Động tới làm chi; một cái ’đầu tiên’ hai cái đầu tiên, thấy phát ớn.

Người ta cho hắn là thằng phản động. Thời buổi này hai chữ đó nghe xưa rồi mà không hiểu sao xã đội Tám cứ gọi Kiểm là phản động. Tám nghi ngờ Kiểm có tình ý với Chuyên. Kiểm 25 tuổi, còn độc thân con mụ Đợi bán hai món thịt chó và thịt heo, dân làng ưa lắm.Thiếu một trong hai thứ đó không được. Rứa thì cái thằng thường dưới sông đi lên chợ, miệng ấm a, ấm ớ là Kiểm ?. Đôi khi Chuyên không nhận ra được sự thật. Nghĩ mông lung; cái tuổi 40 thường hay vớ vẩn. Chuyên mong có cái gì đến với thị giữa lúc nầy cho khoẻ trong người. Rạo rực khó chịu quá. Nhứt là sau ngày trăng tàn, nguyệt lặn.

 

Hắn ngồi ôm hai đầu gối, nhìn trăng tắm trên sông. Trăng quyến rũ không phải dành cho mấy ông thi sĩ mà cả đám sống quanh chợ, nhiều lúc nhìn trăng cũng tấm tắc khen đẹp. Không chừng trong đám lu la đó có kẻ biết làm thơ. Đẽo thọc huyết heo biết làm thơ! Hắn ngồi ngắm trăng hay suy tư điều gì? Cái làng nầy nhỏ, dân cư sống rải rác cho nên thấy thưa; ai cũng trầm tư, kín đáo, kể từ ngày buôn bán theo lối kinh tế thị trường có định hướng. Mà có ma nào ở đây hiểu thấu suốt mấy chữ kinh tế với định hướng. Tư xích lô chả hiểu rành rọt lề lối làm ăn, bày đặt tăng cuốc xe. Thường bị chúng chưởi vào cái ’đạo dụ’ đó. Tư nghe chưởi nhưng cứ hành động theo chính sách. Dần dà mấy từ hoa mỹ đó biến dạng , không nghe buồn nhắc đến. Sau mấy năm; buôn bán lung tung, chợ đen, chợ đỏ tùm lum. Tám xã đội sanh chứng đề xuất nhiều cái bạc mạng, Kiểm sa đọa hơn, hút xách, rượu chè, buôn bán trái phép. Thằng cha có vợ thường hay xuống bến sông nhìn trăng sao, đút chân vô nước một chặp rồi lại quay đầu về nhà như thằng điên. Lại càng điên hung. Chuyên thì táo bạo, se sua, quần là áo lượt, điểm chút nước hoa ’Chùa Hương’ nội hóa, nghe mùi nồng, nhưng Chuyên lại thích. Cả làng thay đổi hẳn sau khi đổi mới.

Đêm nay trăng lu, Chuyên lại ưa đi rửa rau vào cái giờ chập tối. Cái   bóng   đen ngồi ôm đầu gối, hát thầm trong miệng bài ca đắc ý  ’Trăng Rụng Xuống Cầu’. Chuyên rửa xong đôi gióng, quảy lưng đi; nàng nghe rầm rầm sau lưng, tiếp đến nghe tiếng thở ào ạt, bất thần đẩy Chuyên vào bụi rậm, rau, gánh tung tóe.

–  Mần chi lạ rứa ? Ai …ai… đừng! Lôi tay ra. Tui la lên đây nè! Chuyên nói.

Trong phút chốc, tiếng Chuyên nghe dập trong bóng đêm chỉ còn nghe tiếng rên từng chặp rồi im bặt. Chuyên nhắm mắt như người bất tỉnh, chỉ thấy rờn rợn mấy giọt mồ hôi muối chảy trên mình nàng…

 Sáng hôm sau ; Chuyên đứng chải tóc dưới mái hiên tranh chờ nắng lên để xem chừng chợ đông chưa. Cảm giác đó đến một lúc khó cho Chuyên nhận định thật hư cuộc đời này. Tư xích lô mỉm cười chào Chuyên vào buổi chợ sáng và thong thả đạp xe đi kiếm mối cho đúng cái nền kinh tế hiện nay. Chuyên sống ở xóm chợ Cạn đã lâu nhưng lần nầy nàng thấy vui và nhẹ nhõm hơn bao giờ ./.

 VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab. trăng thượng tuần. Âm 11/2011)    

Bình luận về bài viết này